Giữa một buổi sáng mưa nhẹ tại thành phố Lancaster (Anh Quốc), nhiếp ảnh gia Chris Bennett tìm đến một chiếc quầy điện thoại công cộng bị bỏ hoang — vốn ít người để ý để trú tạm. Trong khoảnh khắc đó, anh bắt đầu ghi lại hình ảnh qua lớp kính ốm mốc, trầy xước và bám những vết dán poster cũ. Từ một ý tưởng thử nghiệm, dự án ảnh mang tên “KX-100” đã dần hình thành.
Bennett cho biết trước đó anh từng thử chụp từ bên trong chiếc cabin điện thoại này nhưng chưa bao giờ cảm nhận được “điều gì đó đặc biệt”. Tuy nhiên khi cơn mưa kéo dài giữa đường sá chính, anh quyết định thử lại và đã bất ngờ với kết quả: lớp kính kép giữa bên trong và bên ngoài, vết bẩn, vết trầy xước và những vệt dán poster tạo nên hiệu ứng thị giác lạ — hình ảnh trở nên ghép lớp, phản chiếu, mang tính biến hình và ẩn chứa chiều sâu.
Từ đó, chiếc quầy điện thoại hẹp 7ft × 3ft trở thành không gian sáng tạo cố định. Bennett đã chụp hàng trăm khung hình với đủ trạng thái ánh sáng, thời tiết và chủ thể qua lớp kính cabin. Dù bị giới hạn về không gian và góc nhìn — chụp qua hai lớp cửa kính, chủ thể cách xa — anh lại tìm được sự đa dạng bất ngờ trong tác phẩm cuối cùng.
Ảnh: PetaPixel
Triển lãm “KX-100” không chỉ là tập hợp ảnh chụp mà còn là sự kiện site-specific: nơi trưng bày, chính là chiếc cabin điện thoại mà ảnh được chụp. Sự đồng nhất về không gian chụp và không gian trưng bày khiến người xem không chỉ xem ảnh mà còn “bước vào” không gian từng tạo nên ảnh. Điều này nâng cấp trải nghiệm từ xem ảnh thành “đi vào cảnh”, khơi gợi cảm giác thời gian, nơi chốn và chuyển động bị đóng băng trong khung hình.
Tác phẩm của Bennett khai thác hai lớp yếu tố rõ rệt. Lớp ngoài là chiếc cabine công cộng gần như bị lãng quên — biểu tượng đô thị cũ, vật thể dư thừa giữa thời đại số — và lớp trong là ánh nhìn nghệ thuật, sự phản chiếu và chuyển đổi hình ảnh qua kính, vết trầy và bụi thời gian. Khi xem ảnh, cảm giác vừa thân quen vừa lạ: ta nhận ra nơi từng qua, nhưng giờ được nhìn lại như cảnh phim biến ảo.
Ý nghĩa sâu xa hơn của dự án là về nơi chốn và ký ức đô thị, về việc đưa vật thể đời thường, bị bỏ xó trở thành không gian nghệ thuật — nơi ánh sáng, kính, thời tiết và chủ thể giao hòa. Bennett không chỉ chụp ảnh mà còn tạo dựng một trải nghiệm nhìn lại và suy ngẫm: mỗi tấm ảnh là vết chạm trên bề mặt thời gian, là dấu vết của sự thay đổi đô thị và con người.
Với người yêu nhiếp ảnh và nghệ thuật, “KX-100” là lời nhắc: nghệ thuật không nhất thiết ở nơi hoành tráng mà có thể khởi nguồn từ không gian nhỏ, bị bỏ quên, và một chiếc máy ảnh dẫu đơn giản. Khi người nghệ sĩ nhìn kỹ và kể lại, không gian ấy có thể trở thành biểu tượng, và mỗi khung hình trở thành câu chuyện về ánh sáng, về kính vỡ, về mưa, và về chính ta — người nhìn.
Triển lãm của Chris Bennett chính là minh chứng rằng, trong nhiếp ảnh, điểm khởi hành có thể khiêm tốn, nhưng kết quả lại mở ra những góc nhìn mới — khi bạn đủ kiên nhẫn, cảm nhận và đặt mình vào không gian của chính mình.